Bài văn vần chưa đặt tên

Năm ba của cô sinh viên đại học Y đang tập tễnh những bước chân đầu tiên trên con đường Y học lâm sàng.



Lúc viết bài "thơ" này, tôi chỉ là muốn than thở. Bài thơ không có tên, vì tôi không nghĩ nổi tên cho nó. Nó không gửi gắm nỗi buồn hay tâm sự, tình cảm gì, mà chỉ đơn thuần là một tiếng thở dài được sắp xếp thành câu chữ và vô tình có vần điệu. Có lẽ, nó không phải một bài thơ. Có lẽ nó là một đoạn văn có vần thì đúng hơn. Tôi đã đọc nhiều những bài văn có vần như thế này, và tác giả vẫn gọi đó là thơ. Thế nên, có thể đâu đó trên thế gian này, có những người đọc sẽ cho rằng cái đống chữ dưới đây là thơ, nhưng tôi thì không. Với tôi, chúng là một bài văn có vần, viết cho khuây khoả đầu óc và thậm chí còn chưa hoàn thiện xong.




Thanh xuân không ở hôm qua 
Băn khoăn đi tiếp bao xa mới vừa
Lang thang tháng rộng ngày thừa
Thanh xuân, cho hỏi có chưa ghé vào?

Người bảo thanh xuân mưa rào
Đem lòng nhung nhớ dẫu ào thoáng qua
Ngoái lại tuổi xuân đang xa
Lấp lánh như thể viên pha lê màu...

Thanh xuân của tôi không giàu,
Cũng không nhan sắc, không mau kiếm tiền
Học hành công việc muộn phiền
Lòng ôm ấp một đồn điền tâm tư

Tôi kể, mẹ bảo "Từ từ...
Thiên thần đôi lúc gửi thư trễ giờ
Việc của chúng ta là chờ
Nóng vội có thể làm mờ nhãn quan."

Nắng hoàng hôn chiếu lan can
Đèn đường thành phố hoà tan nhiễu lòng
Đi đoạn đường quen vài vòng
Mong gió thổi nốt những dòng suy tư.

Ừ thì ta còn chần chừ

một con heo 64 kí lô :)))


- machnhakechuyen -
Mạch Nha kể chuyện...







Nhận xét

Bài đăng phổ biến