Dấu vết của tháng năm ghi lại trong đôi mắt và những câu thơ...

Dấu vết của tháng năm ghi lại trong đôi mắt và chất thơ. Đó là món quà duy nhất mà thời gian để lại cho những kẻ đang vội vã trưởng thành. 


Thị trấn Kẻ Sặt ngày Tết. Ảnh chụp bởi một người bạn Đà Nẵng tốt bụng.


Ngày lớp 3, có một lần tôi đọc được một bài văn tả hoa phượng rất hay trong cuốn Những bài làm văn mẫu (một bộ sách tham khảo kinh điển dành cho học sinh tiểu học thời đó). Tôi thích mê giọng văn đó, khiến tôi đọc đi đọc lại bài văn ấy mãi. Đó là lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm "giọng văn". Lên lớp 4, tôi bắt đầu tập làm thơ. Nếu có thể bình chọn, tôi nhất định sẽ bình chọn quyển Tiếng Việt 4 tập một là cuốn sách giáo khoa thú vị nhất 5 năm tiểu học. Cuốn sách đó có rất nhiều thơ và hình vẽ đẹp. Tôi nhớ bài thơ Nàng tiên ốc, Chuyện cổ nước mình, Tre Việt Nam,...Tre Việt Nam của Nguyễn Duy là bài thơ có tác động sâu sắc nhất đến giọng văn và giọng thơ của tôi sau này. Vần điệu của thể thơ lục bát rất phù hợp với hình ảnh làng quê Việt Nam bình dị yên bình. 

Lúc đó tôi còn nhỏ, cả vốn từ và khả năng diễn đạt đều còn hạn chế. Thứ duy nhất mà tôi có để "tập làm văn" là những dòng cảm xúc rất thật. Điều đó hóa ra lại hay. Sự đơn giản tuy thường không bắt mắt và thu hút, nhưng lại khiến người ta thấy rất dễ chịu. Tôi có một cuốn sổ nhỏ, chép lại những bài thơ mình làm. Cuốn sổ đã thất lạc chục năm nay. Có một bài thơ tôi viết tặng mẹ năm lớp 4, lúc trời mùa hè và đang mưa, mẹ đang rán bánh khoai trong bếp. Có một bài thơ tên là Bộ đội về làng. Có một bài thơ tôi viết tặng bà ngoại, là thơ bốn chữ.  


Hôm nay bộ đội về làng'

Các cô các chú rộn ràng hò reo

Em bé tinh nghịch leo trèo

Leo lên cổ chú vỗ tay vui mừng

Tưng bừng xóm nhỏ trong rừng

Trong từng tiếng hát là từng lời ca

Chuyện rằng bộ đội đi xa

Người mẹ mong nhớ đợi con trở về

Ngóng cửa ngóng ngõ con về

Con ơi mẹ nhớ mẹ thương con nhiều

Chiều chiều có bát canh riêu

Có nồi cơm ủ cùng niêu tép đầy

.......

Cánh đồng xã Vĩnh Hồng sáng mùa hè


Bà của cháu ơi

Cháu yêu bà lắm

Tóc bà bạc trắng

Trắng tựa như mây

Đôi tay bà gầy

Gân xanh chằng chịt

Mắt bà sâu kín

Đen láy con ngươi

Mỗi khi bà cười

..........

Còn một bài thơ về trường cấp hai của tôi (đạt giải ba trong cuộc thi viết về thầy cô và mái trường đó), một bài thơ tặng mợ lúc cậu mợ mới cưới và cậu tôi ở Nga, không thể về Việt Nam ăn Tết, một bài thơ tặng các bạn nam lớp 11A trường THPT Bình Giang nhân ngày 6/4. Một bài thơ Hạt đậu nhỏ viết về rung động đầu đời hồi cấp ba của tôi. Một bài thơ tặng ba tôi nữa. 

Mong là theo thời gian, tôi sẽ dần dần nhớ lại từng bài thơ, từng câu thơ. Và tôi sẽ update nó ở bài viết này. Mong là cuộc sống này sẽ dịu dàng với tôi, sẽ cho tôi gặp nhiều người tử tế để tôi có thêm những dòng thơ mới. 


Lạch Tray, Hải Phòng một đêm đông




Nhận xét

Bài đăng phổ biến