" Yêu vào rồi lại yêu ra, yêu mưa yêu nắng yêu ta yêu người..."
Bài thơ này không có tên, mình viết hồi năm nhất đại học. Hồi đó xa nhà, nhớ quê lắm. Giờ lớn thêm chút mới nhận ra ngày trước không phải là mình nhớ quê, mà là mình nhớ mình của ngày ở bé ở quê. Giờ lớn thêm chút, không muốn viết thơ nữa. Một bài thơ hay cần biết bao nhiêu thời gian. Mà thời gian lại là thứ mình thiếu nhất...
Màu sắc của bài thơ này được lấy chất liệu từ thơ của Nguyễn Duy.
Yêu vào rồi lại yêu ra
Yêu mưa yêu nắng, yêu ta yêu người.
Yêu trong tiếng khóc, yêu cười.
Yêu xa yêu nhớ...yêu lười, yêu chăm.
Yêu chiều nắng mẹ ghé thăm
Xăm xăm tay bánh, thấy ngăm đồi mồi
Băn khoăn ôm cả dáng ngồi
Chiều tan bóng vắng xa rồi. Ta thương.
Nhớ quê ngày thẫm khói sương,
Bạn ta tấm tắc :" Trời đương lạnh dần"
Trông nhau mi mắt phong trần
Cười ra khói, nắng đương dần lên cao.
Tối về em ngủ nhìn sao
Môi mấp máy thấy hao hao nụ cười
Nghiêng nghiêng đáy mắt soi trời
Xa xa tiếng xã giục người vụ chiêm.
Cho tôi ngày Tết yêu thêm
Mải tay nhóm bếp mà quên má đào
Mưa xuân lất phất bay vào
Lim dim khoé mắt. Thì thào đêm xanh...
Ngày oi rồi đến ngày hanh
Ngày cơm ba bữa ngày quanh góc bàn
Người ở lại... Người vội vàng...
Bâng khuâng ta ngắm những trang mực nhoè.
Đêm rồi, không thấy sáo tre
Miệng ngâm lại mấy khúc vè năm xưa
Ca dao tình nghĩa quên chưa?
Tay nằm áp gối, gió đưa em về...
"Con cò bay lả bay la
Bay từ Cửa Phủ, bay ra cánh đồng"
Rồi còn " cái Vạc, cái Nông"
Lại cả " cành mềm, cò sợ xáo măng"?
Ta yêu...
Yêu vào rồi lại yêu xa
Yêu người yêu cả đường xa yêu về
Yêu tôi người ở, người về
Yêu tôi vui ít, lê thê những buồn...
Yêu gì ! Chuyện con chuồn chuồn!
Nhận xét
Đăng nhận xét